Lợn rừng có khá nhiều tập tính sinh họat lý thú thể hiện chúng là loài động vật nhanh nhẹn và thông minh.
Ngoài tập tính sống bầy đàn và cũng duy trì các quan hệ đấu tranh cùng lòai như cạnh tranh con cái, cạnh tranh lãnh thổ, cạnh tranh vị trí đầu đàn, cạnh tranh nơi làm tổ đẻ và nuôi con…thì lợn rừng còn nổi tiếng là một loài động vật có linh tính và nhanh nhẹn. Chúng có khả năng khứu giác phi thường. Đây là loại vũ khí chọn lọc tự nhiên đã giữ lại để bảo đảm an tòan cho chúng khi kiếm ăn trong rừng khi mà thính giác của lợn rừng không được tốt cho lắm. Chính vì vậy mà trò thể thao săn lợn rừng rất được ưa chuông ở các nước châu Á và châu Phi.
Khi nghe hoặc cảm nhận được điều gì đó làm lợn rừng sinh nghi cho sự an toàn lúc bấy giờ, lâp tức chúng ra hiệu cho nhau im lặng để kẻ thù không phát hiện ra chúng mà bỏ đi.
Trường hợp kẻ thù đến được gần nơi ẩn nấp, chúng cùng nhau kêu thật to để uy hiếp kẻ thù và chạy thật nhanh vào rừng sâu. Khi cảm thấy an toàn, chúng cùng nhau đứng lại, dũi đất kiếm ăn bình thường.
Chúng cũng có khả năng ghi nhớ rất tốt về những nguy hiểm mà chúng thoát được. Thường thì đã thoát được một kiểu bẫy hoặc săn nào thì con lợn rừng không bao giờ mắc bẫy hoặc kiểu săn đó.
Với lợi thế chân cao, gọn, lợn rừng chạy nhanh gần bằng nai. Không những chạy nhanh được ở trên cạn chúng còn không sợ nước và bơi rất giỏi.
Để tránh các bệnh ngoài da, sự khó chịu bởi nóng và sự tấn công của ve, ruồi muỗi chích đốt, lợn rừng duy trì tập tính thích ngâm mình trong bùn lày và ve vẩy đuôi liên tục.
Bình thường lợn rừng không phải là loài động vật hung dữ như hổ, báo, sư tử, trước nguy hiểm chúng thường im lặng để nghi binh kẻ thù, không được thì tháo chạy chứ ít khi chúng tấn công ngay. Song khi cùng đường hoặc khi bị thương đau đớn làm chúng tức giận thì chúng trở thành con vật khá hung dữ và sẵn sàng quay lại chiến đấu với kẻ thù một cách điên cuồng, không còn tiếc mạng.
Trong tự nhiên, kẻ thù chủ yếu của lợn rừng là hổ, báo, chó sói và thợ săn. Những vùng rừng nào, có quá nhiều kẻ thù cũng làm chúng phát tán dần sang vùng khác để đảm bảo độ lớn của quần thể. Tuy nhiên, lợn rừng không có tập tính di cư. Khi phải đối phó với kẻ thù, chúng thường dựng đứng lông bờm, ngẩng cao đầu, giơ nanh để dọa nạt kẻ thù.
Nắm bắt được các tập tính này, trong khi thần dưỡng lợn rừng,người chăn nuôi nên tạo môi trường tự nhiên và tiếp xúc, làm quen từ từ, tránh để lợn rừng bị kích động đột ngột.
Trong tự nhiên, nếu khu vực chúng sống có nhiều thức ăn thì chúng chỉ loanh quanh trong lãnh thổ khoảng 10m2/con (vì vậy, có thể lợi dụng tập tính này mà khoanh nuôi lợn rừng khi cung cấp đầu đủ thức ăn cho chúng). Nếu thứuc ăn bị cạnh tranh nhiều bởi hươu, nai,…thì chúng có thể đi kiếm ăn trong vòng bán kính 50-80m nhưng không có tập tính di cư. Chúng có thể di chuyển bằng nhiều hình thức vận động như đi chậm, đi nước kiệu, phi nước đại và bơi.
Lợn rừng có tập tính tham ăn, thích tranh ăn, thích đi kiếm ăn lúc sáng sớm, lúc chạng vạng tối và ban đêm, còn ban ngày chúng thường ẩn nấp vào rừng rậm hoặc những nơi yên tĩnh, kín đáo. Song dù sao, chúng cũng có chút ít tính dung dữ của động vật ăn thịt, thể hiện bởi các tập tính săn mồi, dù mồi của chúng là những con con vật còn non hoặc bé nhỏ, ít khả năng tự vệ.
|