Khi em thấy khát nước, trong cổ họng em sẽ thấy một cảm giác khô khốc. Khi em thấy đói bụng, em thấy dạ dày có cảm giác trống rỗng. Thế nhưng thực ra, cái làm cho em thấy đói, khát không phải là cảm giác ở cổ họng, cũng không phải cảm giác dạ dày.
Trán của em ở trạng thái bình thường có chứa một lượng nhất định nước và muối. Tổ chức cơ thể cũng vậy. Bây giờ giả thiết vì một nguyên nhân nào đó, sự cân bằng nói trên (của nước và muối) bị phá vỡ, thì máu trong người em sẽ phải hấp thu nước từ tổ chức cơ thể nhằm duy trì sự cân bằng. Sự việc nước di truyền đi khỏi tổ chức cơ thể sẽ được "Trung khu khát" trong não em cảm nhận. Thế là trung khu đó phát đi một tín hiệu đến cổ họng, làm cho cơ của cổ họng co lại, khiến em cảm thấy "khô cổ họng", tức là có cảm giác khát nước.
Cảm giác đói cũng xuất phát từ não, vì ở não có một "trung khu đói", nó có tác dụng điều hiển dạ dày và ruột. Khi trong máu có đủ chất dinh dưỡng thì trung khu đói làm cho hoạt động của dạ dày và ruột chậm lại. Nhưng khi trong máu thiếu chất dinh dưỡng, thì trung khu đói sẽ phản ứng, nới lỏng van, làm cho dạ dày và ruột hoạt động nhanh lên, khiến ta có cảm giác đói.
Ở một chừng mực nào đó, ta có thể dùng biện pháp khống chế cảm giác đói của mình. Trong thiên nhiên, những động vật nhỏ, hoạt động nhiều thì nhanh chóng tiêu hao hết lượng thức ăn cung cấp cho cơ thể. Chẳng hạn, loài chim nhỏ bị đói 5 ngày đã chết, nhưng chó thì phải sau 20 ngày mới chết. Ở trạng thái yên tĩnh, trữ lượng chất protein trong cơ thể con người duy trì được lâu hơn khi người đó ở trạng thái xúc động hoặc sợ hãi.
Có người nhờ tập luyện mà họ có thể không ăn trong nhiều ngày. Khống chế cảm giác khát thì có vẻ khó hơn, nhưng dựa vào sự cố gắng tự giác, người ta vẫn có thể chịu đựng được cảm giác khát lâu dài |