Cái dụng cụ đó người ta gọi là ống nghe chứ không ai gọi là máy khám. Thời cổ xưa để nghe các triệu chứng bất thường ở tim và phổi, thầy thuốc phải áp tai của mình vào ngực bệnh nhân. Về sau bác sĩ người Pháp là R.Laennec (1781 – 1826) đã cải tiến bằng một tờ giấy cuộn tròn lại. Đến năm 1815 ông đổi thành một ống bằng gỗ. Sau này bác sĩ Skoda người Áo và Camman người Mỹ mới cải tiến thành cái ống nghe như hiện nay. Nhờ có ống nghe các bác sĩ mới có thể phát hiện được tiếng thổi, tiếng run, tiếng cọ và nhiều triệu chứng bất thường khác ở tim, ở phổi, ở một số mạch máu mà giúp cho việc chuẩn đoán sơ bộ bệnh tật. Năm 1980 hai nhà khoa học Mỹ là Groom và Boone đã sáng chế ra loại ống nghe điện tử có lắp pin nhỏ và có thể khuyếch đại âm thanh lên nhiều lần giúp cho bác sĩ phân biệt được rõ hơn các biểu hiện bệnh lý ở tim, ở phổi và mạch máu |