Nước ta trong 5 năm (1995 – 1999) có diện tích nuôi tôm tăng lên khoảng 36,5 nghìn ha, làm cho tổng sản lượng tôm năm 1999 đạt tới 59 triệu tấn.
Để đối phó với việc tăng thuế nhập khẩu tôm vào Mỹ, chúng ta phải cạnh trang với Thái Lan trên thị trường Nhật. Năm 1991, lượng tôm của Thái Lan chiếm đến 25% thị phần tôm trên Thế giới. Nông dân Thái Lan đã phá rất nhiều rừng đước để nuôi tôm. Mặc dầu đem lại cho Nhà nước tới 2 tỷ USD mỗi năm nhưng Chính phủ Thái Lan đã phải cảnh báo về tác hại với môi trường và đưa ra nhiều biện pháp để khắc phục các hậu quả xấu. Do nuôi tôm hùm (Penaeus monodon) nên nông dân phải nuôi kiểu thâm canh – sử dụng một lượng lớn thức ăn nhưng chỉ có khoảnh 14 – 17% được hấp thu vào tôm, ngoài ra còn tồn dư một lượng lớn kháng sinh, hóa chất trừ bệnh, vôi bột... Nước biển bị ô nhiễm và ảnh hưởng lớn đến tính đa dạng sinh học. Kết quả là tôm chết hàng loạt và nông dân phải đi khai thác ở nơi khác. Rừng đước bị tàn phá làm mất đi mỗi năm 10.000 USD từ dịch vụ khai thác rừng đước và trong 5 năm mất đi khoảng 800.000 tấn cá (!), ngoài ra còn làm phá hủy nghiêm trọng dải san hô ngầm. Chính phủ Thái Lan đã chi 30 triệu USD để phục hồi rừng đước. Khi nông dân chuyển việc nuôi tôm hùm vào ruộng lúa có pha trộn với nước biển. Từ đó gây nên hậu quả là làm nhiễm mặn 3,1 triệu ha đất lúa màu mỡ. Các biện pháp mới nhằm giảm lượng thức ăn từ cá, tạo giống tôm mang gene kháng bệnh, khép kín hệ thống nuôi tôm và có biện pháp xử lý nước thải và rửa ao sau mỗi vụ nuôi tôm
|