Không chỉ riêng loài người mà ngay cả loài thú cũng biết cách tránh né kẻ thù hoặc tự vệ một cách hữu hiệu trước sự tấn công của kẻ thù. Chắc ta không ngờ rằng loài thực vật cũng có những nhu cầu về khả năng như vậy để sinh tồn. Một trong những phương thức phòng thủ tự nhiên của thực vật là chất độc khiến cho bất cứ giống vật gì ăn nó – thậm chí chỉ đụng vào nó – cũng bị hại.
Một trong hnững thứ cây độc thường thấy nhất ở Hoa Kỳ là cây trường xuân, một thứ cây leo. Đụng vào nó là bị ngứa và bị sưng lên (viêm). Có điều lạ là không phải bất cứ ai đụng vào nó cũng đều bị như vậy.
Cây trường xuân độc mọc hoang trên khắp Hoa Kỳ, từ Đông sang Tây, từ bang Texas cho đến phí đông bang Kansas và Minnesota. Nó bò leo lên những thân cây cao, leo lên những bụi cây ven đường, thậm chí mọc cả trên cát, nơi mà hầu hết các thứ thảo mộc khác không sống nổi. Đôi khi cây trường xuân cũng mọc thành bụi cây. Ngay trong những ngày hè khô hạn, lá của thứ cây leo này vẫn xanh bóng. Sang mùa thu, lá này biến thành đỏ tía. Chất độc trong loại cây leo này là một loại dầu có tên là “toxicodendrol” (độc thảo mộc). Chất này được chứa trong mọi cơ phận của cây, chứ không chỉ ở lá. Đó là lý do tại sao cây trường xuân độc tươi tốt quanh năm.
Một điều lạ khác nữa là cứ trung bình năm người thì có một người “miễn nhiễm” với chất độc của loài cây leo này. Nhiều người cho rằng chất nhựa độc của nó làm cho da ngứa, sưng rộp lên, khi các vết rộp này bị vỡ, nước trong các vết rộp lan ra đến đâu là chất độc lan ra đến đó trên thân thể. Nhưng đâu phải vậy. Hiện tượng lan này là hậu quả của chất độc phát tác ở những nơi khác trên thân thể mà thôi |